Diễn Đàn Lớp A3 Quảng Oai 2010 - 2013

A3 QUẢNG OAI (2010-2013)
 
Trang ChínhGalleryLatest imagesTìm kiếmĐăng kýĐăng Nhập
Latest topics
» TKB áp dụng từ 19-03-2012
Cô gái Đông Dương dễ thương_chap34 I_icon_minitimeFri Mar 16, 2012 9:14 pm by Admin

» TKB áp dụng từ 05-03-2012
Cô gái Đông Dương dễ thương_chap34 I_icon_minitimeSat Mar 03, 2012 10:37 pm by Admin

» TKB áp dụng từ 27-02-2012
Cô gái Đông Dương dễ thương_chap34 I_icon_minitimeThu Mar 01, 2012 9:52 am by Admin

» TKB áp dụng từ 30-01-2012
Cô gái Đông Dương dễ thương_chap34 I_icon_minitimeMon Jan 23, 2012 10:05 pm by Admin

» TKB áp dụng từ 03-01-2012
Cô gái Đông Dương dễ thương_chap34 I_icon_minitimeMon Jan 02, 2012 8:33 pm by Admin

» merry christmas!
Cô gái Đông Dương dễ thương_chap34 I_icon_minitimeMon Jan 02, 2012 8:29 pm by Admin

» TKB áp dụng từ 12-12-2011
Cô gái Đông Dương dễ thương_chap34 I_icon_minitimeSun Dec 11, 2011 9:25 pm by Admin

» bài bút kí đầy nước mắt...
Cô gái Đông Dương dễ thương_chap34 I_icon_minitimeMon Dec 05, 2011 4:59 pm by Admin

» ảnh của lớp hum đi chơi 20/11
Cô gái Đông Dương dễ thương_chap34 I_icon_minitimeFri Dec 02, 2011 9:54 pm by Admin

» THỜI KHÓA BIỂU ÁP DỤNG TẠM THỜI CHO TUẦN TỪ 5/12 --> 10/12 PHỤC VỤ ĐOÀN THANH TRA TOÀN DIỆN TRƯỜNG THPT QUẢNG OAI
Cô gái Đông Dương dễ thương_chap34 I_icon_minitimeThu Dec 01, 2011 7:37 pm by Admin

» Ảo qua''''''''''''''
Cô gái Đông Dương dễ thương_chap34 I_icon_minitimeWed Nov 30, 2011 7:44 pm by Admin

» thêm vài ảnh hum 50 năm thành lập trường
Cô gái Đông Dương dễ thương_chap34 I_icon_minitimeThu Nov 24, 2011 7:46 pm by Admin

» TKB áp dụng từ 21-11-2011
Cô gái Đông Dương dễ thương_chap34 I_icon_minitimeSun Nov 20, 2011 7:34 pm by Admin

» xem xong mún khóc.hic
Cô gái Đông Dương dễ thương_chap34 I_icon_minitimeSat Nov 19, 2011 12:53 pm by Admin

» Đôi lời muốn nói
Cô gái Đông Dương dễ thương_chap34 I_icon_minitimeTue Nov 15, 2011 1:41 pm by quytua2

» các video văn nghệ trường mình nè
Cô gái Đông Dương dễ thương_chap34 I_icon_minitimeSun Nov 13, 2011 11:22 am by Admin

» múa quê tôi của 11a1 hum 11/11
Cô gái Đông Dương dễ thương_chap34 I_icon_minitimeSat Nov 12, 2011 6:14 pm by Admin

» Diễn đàn 11a3 Quảng Oai
Cô gái Đông Dương dễ thương_chap34 I_icon_minitimeSun Nov 06, 2011 9:42 pm by Admin


 

 Cô gái Đông Dương dễ thương_chap34

Go down 
Tác giảThông điệp
girlcan_95

girlcan_95


Tổng số bài gửi : 63
Join date : 11/09/2011
Age : 29
Đến từ : a3

Cô gái Đông Dương dễ thương_chap34 Empty
Bài gửiTiêu đề: Cô gái Đông Dương dễ thương_chap34   Cô gái Đông Dương dễ thương_chap34 I_icon_minitimeTue Sep 13, 2011 4:15 pm

Ngay buổi chiều hôm ấy, Nhật Duy lái xe tìm đến nhà bà Huyền. Đó là một căn nhà giản dị nhưng tinh tế và uyển chuyển... Duy thấy thích giàn hoa giấy đỏ xen trắng gần như leo kín vòm cổng ngôi nhà... Vẻ thanh tao ấy làm lòng Duy dịu lại... Có thể nguyên nhân không phải là ở đây !

Duy bấm chuông, một cô bé chạy ra mở cửa. Cô chăm chú nhìn Duy, từ tốn hỏi :
_ Anh tìm ai ạ?

_ Anh muốn gặp mẹ em ! _ Duy nhẹ nhàng đáp lại.

Cô bé nhún vai :
_ Thế thì lạ thật đấy ! Nhưng anh vào đi ! Mẹ em đang ở trong nhà !

Duy gật đầu, dắt xe vào trong. Cậu biết cô bé con đó vẫn đi theo sau cậu và quan sát, nhưng cậu mặc kệ... thản nhiên dựng xe trong sân... Cô bé chạy ào vào nhà, hét lên :
_ Mẹ ơi... mẹ có khách !

_ Tú Nhi... con gái thì phải nhỏ nhẹ thôi chứ? _ Bà Huyền mắng mỏ khi vừa vấn tóc vừa đi ra...

Bà gặp Duy ở ngay cửa, suýt nữa ngã nếu như không bám vào thành cửa... Một Nhật Hoàng thứ hai chăng?
Duy nắm bắt được sự bối rối ấy , cậu nhíu mày :
_ Có lẽ cô biết cháu?

Bà Huyền khẽ gật đầu. Bà quay sang Tú Nhi đang đứng tò mò đằng sau :
_ Con lên phòng đi, để mẹ nói chuyện với khách chứ?

Tú Nhi ngún nguẩy bỏ đi. Bà Huyền mời Duy ngồi, hỏi cậu uống gì rồi mới vào câu chuyện chính :
_ Cậu tới có chuyện gì thế? Nếu là chuyện công ty thì chồng tôi không có nhà đâu...

Nhật Duy giữ nụ cười trên môi, nhẹ nhàng :
_ Cháu tìm cô chứ không tìm bác trai ... Nghe nói cô gặp bố cháu cuối cùng trước khi ông ấy vào viện... Mà cô biết chuyện ấy chưa?

Bà Huyền bối rối :
_ Tôi có biết chuyện buồn của gia đình...Nhưng...

_ Nếu cô nghĩ vì như thế mà Thành Trung sẽ " thoát hiểm " thì...

_ Chuyện đó không liên quan đến tôi ! _ Bà Huyền kêu lên, cảm thấy bị xúc phạm ghê gớm .

_ Dĩ nhiên ! _ Nhật DUy nhún vai, cậu lạnh lùng _ Cô đã nói chuyện gì vào sáng hôm thứ năm ấy?

Bà Huyền sững người nhìn Nhật Duy, trong lòng trào lên một cơn đau dữ dội... Đứa con trai của người yêu cũ đến để hỏi về quá khứ của bà ư? Hỏi về sự thật được chôn vùi dưới lớp bụi dầy của thời gian nhưng vẫn chưa hề... nguội lạnh... Làm sao bà có thể nói cho nó nghe rằng bà đã phải van xin bố của nó buông tha cho gia đình bà , cho người chồng khốn khổ... cho đứa con trai vĩnh viễn không được biết mặt cha đẻ... Làm sao có thể nói hết ra?

_ Có thể nào là một lời đe dọa? _ Duy nhếch môi, giọng đanh lại _ Hay là một điều kiện có đính kèm một sự thật có sức nặng như một quả búa tạ? Hay...

_ Tôi... tôi... Mà cậu có quyền gì xét hỏi tôi? Chúng tôi chỉ nói chuyện làm ăn...

Nhật Duy khoanh tay trước ngực, lạnh nhạt :
_ Như vậy thì không lôgic lắm đâu !

Bà Huyền lặng thinh, nhớ ra là mình đã từ chối nói chuyện công ty ngay từ đầu... Nhật Hoàng xưa kia cũng chẳng sắc sảo như thế...

Nhật Duy chợt ngồi thẳng dậy, không cười , chiếu ánh mắt như đã hiểu hết chuyện về phía bà Huyền... Nhưng giọng thì lại hiền hòa khiến cho người khác không hề nghĩ rằng mình đang bị đe dọa :
_ Cũng không còn sớm sủa gì... Cháu phải về ... Nhưng cô phải biết một điều rằng , khi nào chưa rõ sự thật thì... công ty Thành Trung của chồng cô sẽ phá sản nhanh hơn đấy!

Nhật Duy đứng dậy, không để ý đến gương mặt trắng xanh của người phụ nữ... Cậu lạnh nhạt đi ra... Thời gian, bây giờ cũng chẳng có ý nghĩa gì nữa... Chơi một chút cũng... chẳng chết ai !
Mặc dù không thích thú gì thủ đoạn của bố mình, nhưng vì chưa nghĩ ra được cách gì khả thi nên Duy vẫn cho duy trì những biện pháp ấy. Theo chỉ thị của cậu, các nhà máy may thuộc quyền sở hữu của công ty Huy Hoàng và các công ty may vẫn lấy vải ở công ty cậu phải triệt để việc không được lấy vải của công ty Thành Trung. Cậu sai người đi lôi kéo công nhân bên Thành Trung sang công ty mình khiến công ty ấy càng lâm vào khốn khó, muốn vay thêm vốn để duy trì hoạt động nhưng ngân hàng cũng bị tác động của Nhật Duy mà không cho vay... Duy hài lòng vì đã làm được điều đó ... Sự trượt dài này sẽ đến tai những ai quan tâm đến Thành Trung... Không sớm muộn gì , sự thật sẽ được phơi bày thôi !

Ông Hoàng nằm trên giường bệnh nhưng vẫn biết chút ít về việc Nhật Duy đang làm với công ty Thành Trung... Đây là một kế hoạch phòng hờ của Duy, nếu bà Huyền cố sống chết với Thành Trung thì có thể bố cậu sẽ là người tiết lộ vì vui sướng hay đau khổ tùy theo bí mật bà ta nói với bố...
Như dự đoán, khi cậu vừa về đến nhà, ông Hoàng đã cho gọi cậu vào phòng. Nhật Duy bình thản ngồi xuống bên giường, hỏi nhỏ :
_ Bố hôm nay thấy thế nào?

Ông Hoàng gật đầu, nhìn thẳng vào mắt con :

_Con vẫn tiếp tục có ý tưởng thâu tóm Thành Trung ư?

_ Lúc đầu thì có ý định đó nhưng khi xem xét , con thấy công ty này hoạt động kém quá ... con quyết định cho nó phá sản luôn...

Ông Hoàng nhíu mày :
_ Nó đã kém thì con nên... buông tha cho nó chứ? Cho họ một con đường sống đi con !

Nhật Duy nhún vai, vẻ như ngây thơ :
_ Người ta là ai cơ ạ? Có phải là gia đình ông giám đốc Trung?

_ Ừm...

Nhật Duy đứng dậy, dứt khoát :
_ Không được ! Ngày trước bố cũng cố tình o ép họ cơ mà? Con đã giúp bố điều hành công ty thì phải... làm tiếp tục thôi ! Bố yên tâm tĩnh dưỡng... con sẽ ...

Ông Hoàng nhìn con, thấy mình bất lực thật sự. Nhật Duy đã vượt quá tầm kiểm soát của ông mất rồi !
_ Con... con... chẳng lẽ bố nằm đây thế này là con không còn nghe lời bố nữa sao Duy? _ Giọng ông trở nên van nài _ Lời của bố không còn trọng lượng gì sao?

_ Con vẫn nghe lời bố từ trước đến giờ ! _ Duy chua chát _ Việc này cũng vì công ty thôi... Con không thể từ bỏ nếu như không có lý do chính đáng...

_ Nếu bố nói là con hãy tạo cơ hội cho em trai con được sống tốt hơn thì sao?

Duy sững người. Cậu nghĩ ngay đến Việt Hùng. Im lặng. Duy nghe được cả một nỗi chua chát đâu đó trong gia đình mình... Một sự thật quá rõ ràng như thế đấy !

_ Bố xin lỗi ! _ Ông Hoàng khẽ lắc đầu _ Lẽ ra là không nên để con biết nhưng bố thật lòng không muốn em con khổ... Bố đã bỏ rơi nó kể từ khi nó mới chỉ là giọt máy tượng hình... Không hề cho nó chút tình thương nào , cũng không hề giúp đỡ nó khi nó khó khăn... Chỉ có bây giờ... Nhật Duy... hãy giúp bố được làm tròn trách nhiệm... dù chỉ là thầm lặng từ đằng sau...

_ Bố đã phản bội mẹ ! _ Duy kết tội _ Bố còn xin con như vật ư?

_ Sau khi lấy mẹ con mà không có tình yêu, bố đã gặp và yêu Huyền ! _ GIọng ông lặng xuống _ Bố yêu đến mức chỉ còn có một ý nghĩ là ly dị mẹ con để cười Huyền nhưng... mẹ con đã có con nên không thể... Bố đã lựa chọn gia đình , chia tay với cô ấy mà không biết cô ấy cũng mang một đứa con của bố...Chồng cô ấy sau này đã thương yêu Việt Hùng như con, không hành hạ nó mà cho nó ăn học, cho nó sự sung sướng... Bố rất biết ơn ông ta...

_ Con tự hỏi tại sao số phận lại bất công với con như thế... Và bây giờ thì con biết tại sao ! _ Nhật Duy tránh nhìn bố, chua chát nói _ Vì con phải trả món nợ ân tình của bố !

_ Nhật Duy !

Nhật Duy đứng dậy, cầm lấy tay bố mình... Bàn tay đã gầy đi rất nhiều sau trận ốm... Chẳng thể nào làm cho bố ốm hơn được nữa ! Duy không đủ nhẫn tâm như thế... Duy cũng chẳng còn sức nào mà nghĩ đến chuyện trả thù số phận nữa... Cậu phải tìm cách dung hòa thôi ! Dòng họ NGô không còn đơn độc nữa, và Duy cũng chẳng cần phải ghìm mình trong bổn phận... Tự do sống như ý mình... Tự do như gió , tự do như mây trời... nhưng cần phải có thời gian...

Duy ngước nhìn lên chiếc đồng hồ cổ... Nghĩ rằng nó sẽ chẳng thể nào cũ thêm nếu như tồn tại trong vài năm tới... Tình cảm cũng thế... sẽ chẳng thể nào cũ đi ! Vĩnh viễn là như thế ! Vĩnh viễn đợi chờ, Phương ạ !
" Người tình sao đi mãi, hạnh phúc trong tay vụt bay
Giờ chỉ còn nỗi nhớ đong đầy, cô đơn còn đây
Có ai với ta ngắm trăng như giấc mơ năm nào
Trái tim vốn hay hát ca theo tháng năm tan biến
Bỗng như nắng mây tươi cười ghé thăm với bao nhiêu tình say đắm...

Có em với ta sánh vai ngắm trăng
Bóng đêm sẽ không vắng tênh mịt mờ..
Và bàn chân mau quên đi bước cô đơn, tiếng chân vang lẻ loi...
Có em với ta sánh đôi ngắm trăng
Ánh trăng sáng soi năm tháng
Rồi từng đêm ta chung đôi, cố tình quên những thương đau , ngàn sau... "
( Lời bài hát !)

Nếu như ai đó hỏi tại sao Nhật Duy lại có thể bận rộn đến như thế thì sẽ được nghe câu trả lời giản đơn : " Để có thể được yêu lại từ đầu ! "... Ba năm rồi, Duy không để một phút nào của mình thảnh thơi. Anh là một Tổng giám đốc năng động, điều hành công việc thuận lợi và phát triển, anh là một sinh viên xuất sắc trong mọi lĩnh vực, anh cũng là một tay chơi đàn violong cừ khôi.... Anh dành thời gian cho mọi thứ, ngoại trừ người bạn gái của mình... Đôi khi anh an ủi cô bằng những bảng thời gian kín mít và một nụ cười xin lỗi.. Anh bỏ qua những lời chì chiết của mẹ, đôi mắt thi thoảng ướt đỏ của Tố Phương để lao đến phía trước... để được tự do đi tìm...

Ba năm, chiếc đồng hồ cũng chẳng cũ đi... con người cũng chẳng cũ đi... nhưng tình cảm thì lại càng nồng nhiệt hơn , dữ dội hơn... Duy bọc khối tình đó trong một trái tim lạnh , trong cái nhìn phớt đời của mình, trong cách sống bạt mạng... trong những giấc mơ dai dẳng... Bóng hình ấy, mấy năm rồi, vẫn cứ rõ rệt như ngày hôm qua mới chia tay...

Trợ lý Vinh đẩy cửa bước vào, không hài lòng vì thấy Duy đang mơ màng trong tiếng nhạc... Trên bàn, vẫn chồng chất những giấy tờ cần phải giải quyết trong ngày...

_ Cậu nhàn hạ quá, thưa ông Tổng !

Duy nhún vai, với tay lấy cái điều khiển tắt dàn nhạc đi. Vinh đặt vào trước mặt anh một tập tài liệu dài, mỉm cười :
_ Tài liệu về công ty MC của Mĩ... Một khoản lợi rất khổng lồ đây ! Hãy trổ tài đi !

Nhật Duy lật qua vài tờ, nhìn vào tấm ảnh của Paul Burton , hơi cười :
_ Đi đâu cũng gặp người trẻ tuổi tài cao nhỉ?

_ Cậu đừng quá tự hào ! _ Vinh trêu chọc _ Anh ta muốn chúng ta cung cấp lụa tơ tằm... Lúc đầu cũng định chọn công ty của nhà Thục Uyên , nhưng sau đó lại chọn công ty mình đấy ! Cậu biết sao không?

_ Vì công ty ta nổi tiếng ! _ Duy bật cười _ Anh vẫn giữ cái thói quen... tự tin đó à?

Vinh bỏ qua sự trêu chọc của Duy, anh nghiêm chỉnh nói :
_ MC là một công ty thời trang lớn... Trong hợp đồng này họ yêu cầu phía mình sang đó để ký kết...

_ Mỹ à?

_ Ừ...

Duy không cười nữa... Anh cố tránh để Vinh thấy chút xao lòng của mình, nhưng ít khi anh kìm nén được ... Vinh cũng nhận thấy nét thay đổi ấy nhưng không hỏi. Anh tôn trọng những khoảng khắc riêng tư của Duy. Ba năm biết Duy, biết thêm cả những người bạn của Duy, anh đã hiểu được phần nào những khoẳnh khắc ấy... Một cô gái đã xa nhưng sức ám ảnh để lại còn quá lớn, quá sâu đậm...

_ Dù sao cũng là công việc...

_ Nhưng nếu cậu...

Duy hơi nhíu mày :
_ Em không thể bỏ qua cơ hội giúp cho người trong công ty ta kiếm được tiền đâu ! Bao giờ thì đi nhỉ?

_ Biết đâu... biết đâu... cậu sẽ tìm thấy cô ấy !

Duy giật mình... Nhưng ngay sau đó anh định thần ngay được... Tự do để đi tìm ! Ước mong đó chẳng phải sẽ có cơ hội trong chuyến đi này? Liệu có thể bắt đầu yêu lại từ đầu khi cậu chưa bao giờ ôm chặt được Phương trong những giấc mơ?

_ Đó là chuyện của tương lai ! _ Duy nói thật kẽ như sợ không gian xao động... Nếu không gian xao động, anh cũng sẽ xao động và anh không thể nào có thể ngồi đây với những kế hoạch này được... Anh sẽ bỏ đi mất... ! Đi tìm tình yêu của anh!
Về Đầu Trang Go down
 
Cô gái Đông Dương dễ thương_chap34
Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang
 Similar topics
-
» cô gái Đông Dương dễ thương_chap1
» Cô gái Đông Dương dễ thương_chap17
» Cô gái Đông Dương dễ thương_chap33
» Cô gái Đông Dương dễ thương_chap49
» Cô gái Đông Dương dễ thương_chap18

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
Diễn Đàn Lớp A3 Quảng Oai 2010 - 2013 :: TRUYỆN TRANH, TIỂU THUYẾT :: TRUYỆN-
Chuyển đến