Diễn Đàn Lớp A3 Quảng Oai 2010 - 2013

A3 QUẢNG OAI (2010-2013)
 
Trang ChínhGalleryLatest imagesTìm kiếmĐăng kýĐăng Nhập
Latest topics
» TKB áp dụng từ 19-03-2012
Cô gái Đông Dương dễ thương_chap14 I_icon_minitimeFri Mar 16, 2012 9:14 pm by Admin

» TKB áp dụng từ 05-03-2012
Cô gái Đông Dương dễ thương_chap14 I_icon_minitimeSat Mar 03, 2012 10:37 pm by Admin

» TKB áp dụng từ 27-02-2012
Cô gái Đông Dương dễ thương_chap14 I_icon_minitimeThu Mar 01, 2012 9:52 am by Admin

» TKB áp dụng từ 30-01-2012
Cô gái Đông Dương dễ thương_chap14 I_icon_minitimeMon Jan 23, 2012 10:05 pm by Admin

» TKB áp dụng từ 03-01-2012
Cô gái Đông Dương dễ thương_chap14 I_icon_minitimeMon Jan 02, 2012 8:33 pm by Admin

» merry christmas!
Cô gái Đông Dương dễ thương_chap14 I_icon_minitimeMon Jan 02, 2012 8:29 pm by Admin

» TKB áp dụng từ 12-12-2011
Cô gái Đông Dương dễ thương_chap14 I_icon_minitimeSun Dec 11, 2011 9:25 pm by Admin

» bài bút kí đầy nước mắt...
Cô gái Đông Dương dễ thương_chap14 I_icon_minitimeMon Dec 05, 2011 4:59 pm by Admin

» ảnh của lớp hum đi chơi 20/11
Cô gái Đông Dương dễ thương_chap14 I_icon_minitimeFri Dec 02, 2011 9:54 pm by Admin

» THỜI KHÓA BIỂU ÁP DỤNG TẠM THỜI CHO TUẦN TỪ 5/12 --> 10/12 PHỤC VỤ ĐOÀN THANH TRA TOÀN DIỆN TRƯỜNG THPT QUẢNG OAI
Cô gái Đông Dương dễ thương_chap14 I_icon_minitimeThu Dec 01, 2011 7:37 pm by Admin

» Ảo qua''''''''''''''
Cô gái Đông Dương dễ thương_chap14 I_icon_minitimeWed Nov 30, 2011 7:44 pm by Admin

» thêm vài ảnh hum 50 năm thành lập trường
Cô gái Đông Dương dễ thương_chap14 I_icon_minitimeThu Nov 24, 2011 7:46 pm by Admin

» TKB áp dụng từ 21-11-2011
Cô gái Đông Dương dễ thương_chap14 I_icon_minitimeSun Nov 20, 2011 7:34 pm by Admin

» xem xong mún khóc.hic
Cô gái Đông Dương dễ thương_chap14 I_icon_minitimeSat Nov 19, 2011 12:53 pm by Admin

» Đôi lời muốn nói
Cô gái Đông Dương dễ thương_chap14 I_icon_minitimeTue Nov 15, 2011 1:41 pm by quytua2

» các video văn nghệ trường mình nè
Cô gái Đông Dương dễ thương_chap14 I_icon_minitimeSun Nov 13, 2011 11:22 am by Admin

» múa quê tôi của 11a1 hum 11/11
Cô gái Đông Dương dễ thương_chap14 I_icon_minitimeSat Nov 12, 2011 6:14 pm by Admin

» Diễn đàn 11a3 Quảng Oai
Cô gái Đông Dương dễ thương_chap14 I_icon_minitimeSun Nov 06, 2011 9:42 pm by Admin


 

 Cô gái Đông Dương dễ thương_chap14

Go down 
Tác giảThông điệp
girlcan_95

girlcan_95


Tổng số bài gửi : 63
Join date : 11/09/2011
Age : 29
Đến từ : a3

Cô gái Đông Dương dễ thương_chap14 Empty
Bài gửiTiêu đề: Cô gái Đông Dương dễ thương_chap14   Cô gái Đông Dương dễ thương_chap14 I_icon_minitimeSun Sep 11, 2011 1:21 pm

Thầy giáo vừa bước ra khỏi lớp thì lớp đã thành cái chợ. Cười đùa, la hét có khi đạp phá nữa làm Tố Phương phải thất kinh. Tố Phương im lặng, xọc tay vào túi quần, những sợi giây cước rộn rạo dưới tay cô... Bỗng nhiên cô nhớ tới buổi khia giảng năm ngoái, sao mà vui vậy? Những chiếc ghế đổ, những gương mặt thất sắc hình như đã quá xa?....
_ Làm gì mà thần người ra quá vậy?
Tố Phương giật mình, ngẩng lên. Jalet nhìn cô tươi cười, nhoài người lại gần :
_ Cậu biết không... Tớ không ngờ Helen đã chuyển trường nên mới thách đấu với Elizabeth ... Giờ làm sao đây?
Phương ngơ ngác :
_ Nhưng chuyện gì?
_ Chả là... tiết sau là tiết thể dục _ Jalet bứt tóc _ Lớp mình và lớp 11A4 học chung. Tớ đã thách là sẽ chơi với bọn nó và cho bọn nó... bẹp như gián ! Thiếu Helen thì đội bóng chuyền sẽ không đấu được. Thảo nào con đó cũng tung tin là tụi mình sợ nó cho xem...
_ Tìm người khác đi ! _ Phương đưa ra kế sách.
Jalet đập bàn, bực bôi :
_ Cay đắng là lớp mình ít con gái quá... Lớp cũ có 5 mống, đi một thêm một thì vẫn là 5...
_ Ý cậu là muốn tớ thay vào chứ gì? _ Phương nhíu mày hỏi _ Tớ không chơi được đâu nhé?
_ Thì cậu phòng thủ thôi _ Jalet kêu lên sôi nổi _ Hoặc là truyền bóng cho tớ để tớ tấn công... Mấy đứa lớp mình chơi giỏi lắm mà... Mình có thua thì cũng ngoan cường hơn , đúng không?
Phương miễn cương gật đầu. Cô băn khoăn về chuyện đồ thể dục chưa có, nhưng Jalet gạt đi... Chuyện nhỏ thế không thể ngăn được hừng hực lửa phục thù của nó đối với con nhỏ Elizabeth kiêu kỳ...

Giờ thể dục trở thành một trận đấu giao hữu bóng chuyền giữa hai lớp. Con trai hai lớp ngồi hai khán đài đối diện nhau và hầm hè. Đội bóng bên kia toàn những cô gái cao đến mức Phương cảm thấy bất bình thay cho bên này... Rõ ràng bên đó có ưu thế chọn người hơn. Sao lớp thì nhiều con gái mà lớp lại ít vậy nhỉ?
Elizabeth nhìn Tố Phương rồi hất hàm hỏi Jalet :
_ Nó vào đội mày ư? Muốn thua nặng à?
Jalet nói cứng :
_ Hôm nay chúng mày mới phải nghĩ đến từ đó... Tụi tao sẽ đè bẹp tụi mày cho coi...
_ Xì ! _ Elizabeth nhếch môi _ Để xem mèo nào cắn mỉu nào?
Nói rồi Elizabeth nhìn lên khán đài khiến Jalet ngạc nhiên nhìn lên theo. Henry và Tony ngồi ở trên đó, vẫy tay cười toe toét. Jalet bực bội trong lòng. Cô ghé vai Tố Phương nói nhỏ :
_ Cố gắng chuyền bóng cho tớ nhé? CHúng ta phải thắng !
Phương không nói gì. Từ trước đến nay cô chơi bóng không phải để phân thắng bại mà chủ yếu là vì vui thích... Người thầy dạy cô những đường đi bóng cơ bản cũng coi đó là bài học căn bản nhất trước khi nhận cô làm đệ tử... Niềm say mê với bóng phải thật trong sáng thì mới không bị lụi tàn khả năng của mình...
Hiệp đầu, đội 11B6 phát bóng trước. Carol mỉm cười với cả đội, và sau tiếng còi của trọng tài , cô tung quả bóng lên cao , đánh thật mạnh. Quả bóng xé gió lao đi... Elizabeth tung người đánh bóng bật trở lại rơi đúng ngay vào Phương. Cô luống cuống hất bóng lên , rất nhẹ. Quả bóng rơi xuống sàn và một điểm dành cho Đội A4...
Jalet hét lên :
_ Tố Phương, cậu phải đánh mạnh vào chứ?
Lần sau, bóng lại đánh vào Tố Phương , cô tung mạnh cú đấm vào bóng. Quả bóng bật vào mặt Jalet rồi bật ra khỏi sân. Bọn con trai ồ lên. Phương vội vã chạy lại phía Jalet đang ôm mặt :
_ Cậu có sao không? Tớ xin lỗi...
Jalet xua xua tay, nói :
_ Không sao... Nhưng cậu phải điều hòa sức mạnh ở cánh tay tùy vào khoảng cách tớ và cậu chứ?

Elizabeth đã tìm ra chỗ yếu nhất của đội B6 và cứ nhằm Tố Phương mà chuyền bóng. Tố Phương lại chuyền cho Jalet khi Jalet chưa cân bằng được sau cú đánh bóng của một cầu thủ đối địch.Quả bóng lại rớt , Jalet thì ngã sóng xoài. Jalet kêu lên :
_ Cậu phải xem ai thuận tiện thì hãy truyền , hiểu không?
_ Tớ tưởng chỉ truyền cho cậu? _ Phương cũng kêu lên bất mãn.
Trận đấu bây giờ là một trò cười cho lũ con trai A4. Tony xoa cằm , nhận xét :
_ Cô ta không biết có phải ngốc nghêch không, Henry?
Henry hơi cười, cậu nhớ lại đôi mắt sáng rực của Phương khi cô nhìn cả ba đứa trong hành lang. Đến tận giờ không hiểu sao cậu vẫn thấy đó là một người không bao giờ khuất phục, kể cả trận đấu này vậy...
_ Nếu như nhìn kỹ thì mình sẽ thấy hình như... cô ấy đang chơi với bóng thì đúng hơn... Cho mọi người cười hỷ hả xong rồi thì... đến cuối sự ngạc nhiên sẽ... là bất tận thôi...
Tony quay xuống nhìn. Hiệp một đội B6 thua liểng xiếng, hiệp hai đang diễn ra và chiến thắng vẫn nghiêng về đội của Elizabeth. Cầu thủ đội A4 phát bóng và trúng ngay Tố Phương khiến cô ngã nhoài ra. Alice vội nằm xoài đỡ quả bóng đang có nguy cơ chạm đất... Jalet đánh mạnh quả bóng thì... hỡi ôi, quả bóng không qua lưới. Cả đội nhìn nhau ngao ngán...
Tốc độ trận đấu nhanh đến nỗi chưa đầy 10 phút , đội Elizabeth đã ghi 24 -10 (? ). Chỉ cần một quả nữa thì coi như đội B6 thua... toàn diện. Từ một đường phát bóng của bạn, Elizabeth bặm môi, ném cái nhìn tàn nhẫn vè phía Tố Phương và đánh mạnh quả bóng về phía cô. Jalet lao đến định đỡ bóng thì Tố Phương nhảy lên và đạp mạnh bóng. Quả bóng tưởng như rơi ở bên này lưới thì hóa ra nó xoay hai vòng và rơi nhanh xuống lưới đội A4 mà các cầu thủ chắn lưới không kịp phản ứng. Jalet kêu lên trong sung sướng :
_ Giỏi qua Tố Phương !
Đổi phát bóng, Carol phát và một cầu thủ bên kia cũng đỡ lại. Tố Phương phản công bằng đòn mạnh, Elizabeth và cả đội lao ra đỡ.. Jalet chỉ đụng nhẹ bóng và quả bóng nằm lăn lóc ở trên sân A4 ...
Nửa trận còn lại, Tố Phương thật sự tỏa sáng. Cô có những mánh lừa tuyệt vời... Đội A4 bị Phương xoay vần như chong chóng. Hiệp hai kết thúc , Đội B6 đã giành được thế cân bằng. Tụi con trai B6 thì được nước reo hò tung trời...
Sang hiệp 3, đội A4 có ghi thêm được một vài điểm , còn lại là đội của Tố Phương. Quả cuối cùng, Tố Phương xoay người lên cao hai mươi phân, đánh bóng chéo vào góc.
Tụi con trai A4 kêu lên :
_ Ra ngoài kìa !
Nhưng không, khi sắp rơi thì như có một lực kỳ ảo, quả bóng cũng xoay vòng và rơi gọn trong góc sân cách mép đúng... hai mươi phân. Tiếng còi của trọng vang lên kết thúc trận đấu. Đội B6 dành chiến thắng chung cuộc 2-1. Jalet ôm lấy Tố Phương sung sương... Elizabeth bực bội bỏ về phòng thay đồ.
Henry quay sang Tony, mỉm cười :
_ Thế nào?
_ Một sự lội ngược dòng ngoạn mục _ Tony dường như vẫn chưa khỏi bàng hoàng _ Tớ chưa từng thấy cách đánh bóng có ma lực như vậy !
Henry đứng dậy , thở dài :
_ Tớ phải ra xe đây... Tự dưng thèm được là người bình thường quá đi mất !
_ Mình phải viết bài về cô bạn này mới được... Dù Elizabeth giận cũng mặc kệ...
_ Cậu làm đúng đó ! _ Henry vẫy vẫy tay...

Phương khóa tủ lại, khoác ba lô trên vai chuẩn bị ra về. Tony đứng chặn lại, mỉm cười thân thiện :
_ Cho tớ hỏi vài câu được không?
_ Không.
Tony chìa thẻ... phóng viên trường ra, nhẹ nhàng đề nghị :
_ Tớ phụ trách báo trường... Nếu cậu vẫn giận chuyện ban sáng thì... cho tớ xin lỗi... Nhưng lúc vừa rồi, cậu chơi bóng tuyệt quá...
_ Thật hân hạnh quá ! _ Tố Phương mỉa mai _ Nhưng chúng ta không có gì để nói cả. Dẹp ra cho tớ đi.
Tony ngơ ngác , nhưng Phương đã lách qua người cậu, đi nhanh xuống dưới. Tony chỉ biết đứng nhìn theo , lắc đầu ngao ngán " Không phải dân... hiền lành đâu !"


Tố Phương đi dọc con phố huyên náo của bang Washington. Cô ngước mắt nhìn lên trời. Sắc xanh của trời, sắc trắng của mây mới đẹp làm sao. Ở Hà Nội chắc bây giờ trời còn tối. Bố chắc đã dậy để soạn giáo án. Mỹ Phương, Quốc Bảo, Bảo Quốc có lẽ vẫn còn ngủ vùi... Nhật Duy?
Cô dừng lại trước một tủ điện thoại công cộng. Lần khắp túi áo mà không có một xu nào, Phương nhớ ra là mình quên nó ở trên bàn học... Đang đăm chiêu suy nghĩ thì một bàn tay xòa ra cho cô hai đồng xu... Phương ngẩng lên, và ngay lập tức cau có :
_ Làm gì vậy? Tôi đâu có xin bố thí đâu?
Henry vẫn không rụt tay lại, cậu cười cười :
_ Không phải bố thí mà cho vay... Cậu đang cần gọi đi đâu mà?
_ Được thôi ! _ Phương chiếu ánh mắt mỉa mai vào Henry _ Nhưng tôi sẽ trả cho cậu khi nào và ở đâu?
Đợi Phương cầm lấy tiền, Henry xọc tay vào túi áo, ánh mắt tinh nghịch :
_ Đảm bảo trong một ngày không xa...
Phương nhún vai, bỏ vào trong bốt điện thoại. Henry hơi hẫng một chút, nhưng rồi cũng bước vào xe ô tô đang chờ sẵn. Chiếc xe phóng đi... nhưng Phương không để ý. Cô chăm chú bấm số, và lặng lẽ chờ đợi...
Nhật Duy chập chờn trong giấc ngủ muộn... giật mình bởi tiếng chuông điện thoại. Với lấy chiếc điện thoại, Duy nói với vẻ uể oải ngái ngủ :
_ Duy đây ạ... Ai ở đầu dây vậy ạ?
_ Tớ đây !
Nhật Duy bật dậy, tỉnh như sáo :
_ Ôi... Cậu đang ở đâu đó?
_ Tớ đang ở ngoài đường... Vừa mới đi học về. Cậu đang ngủ à?
Nhật Duy cười nhẹ :
_ Tớ đang mơ được gặp cậu... Cậu xinh lắm !
Phương im lặng... Nhật Duy luôn làm cô bối rối... không đúng lúc. Cách thể hiện tình cảm của cậu ấy... nhiệt thành quá khiến cô vẫn có cảm tưởng mình đang ở Hà Nội... Chỉ cần bước ra khỏi đây, sẽ nhìn thấy Duy cười , đứng bên cạnh và nắm lấy tay cô... Nhớ xiết bao !
_ Nếu cậu khóc lúc này thì tớ buồn lắm. Hãy chỉ khóc bên cạnh tớ thôi... vì khi đó tớ sẽ không có cảm giác như lúc này... Người mình yêu thương nhất đang khóc mà bất lực không lau được những giọt nước mắt đó... Phương à... Phải luôn cười... Nụ cười của cậu đẹp lắm đó !
Nhật Duy luôn an ủi cô , làm chỗ dựa những lúc như thế này... Phương biết mình sẽ chẳng bao giờ cô đơn nếu như còn Nhật Duy bên cạnh... Chỉ cần kiên nhẫn chờ đợi thôi !

Tố Phương bình thản đi đến chợ dành cho người nước ngoài, mua thức ăn sãn. Hai mẹ con đều rất vụng về, nhưng được cái là dễ tính trong ăn uống. Mẹ cô bận rộn đến chóng mặt. Sáng đi từ sớm, tối mịt mới về... Cô ăn một mình, lang thang một mình trong phòng... Dường như đã quen nên cô không thấy bất mãn, chỉ thấy buồn cho mẹ , cho mình...
10 h tối mẹ ào về vội vã. Mẹ đã ăn qua loa ở tiệm gần sở... Phương im lặng nghe mẹ kể chuyện sở làm.. Lúc vui sướng, lúc giận dữ... mẹ như một cô gái trẻ mới vào nghề... Mẹ không được giao ngay việc điều tra mà phải kiểm tra những hồ sơ đã thụ lý và sắp xếp nó lại cẩn thận. Điều kỳ lạ là mẹ đã tìm ra được một vụ án liên quan đến ông Thượng Nghị Sỹ danh tiếng nhất bang... Phương uể oải chặn mẹ lại :
_ Chắc đã giải quyết xong?
_ Không ! Hồ sơ ấy chưa được ai giải quyết cả. Có lẽ nó được ém đi. Mẹ nghĩ mấy ông làm to ăn giây với nhau.
Phương đưa tay che miệng cười :
- Giống ở Việt Nam ghê !
_ Mẹ sẽ tìm hiểu vụ này ! _ Bà Lan đứng dậy, dứt khoát nói _ Không thể để yên như thế !
Phương bỗng có cảm giác khó chịu... Là lạ như khi cô linh cảm thấy có chuyện gì bất trắc... Định ngăn mẹ lại nhưng mẹ đã đi vào trong phòng. Phương đành im lặng ngồi nghe ti vi nói... Có thể nguy hiểm nhưng không đến nỗi như năm ngoái...
Chắc chắn là thế !

Về Đầu Trang Go down
 
Cô gái Đông Dương dễ thương_chap14
Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
Diễn Đàn Lớp A3 Quảng Oai 2010 - 2013 :: TRUYỆN TRANH, TIỂU THUYẾT :: TRUYỆN-
Chuyển đến