Diễn Đàn Lớp A3 Quảng Oai 2010 - 2013

A3 QUẢNG OAI (2010-2013)
 
Trang ChínhGalleryLatest imagesTìm kiếmĐăng kýĐăng Nhập
Latest topics
» TKB áp dụng từ 19-03-2012
Cô gái Đông Dương dễ thương_chap45 I_icon_minitimeFri Mar 16, 2012 9:14 pm by Admin

» TKB áp dụng từ 05-03-2012
Cô gái Đông Dương dễ thương_chap45 I_icon_minitimeSat Mar 03, 2012 10:37 pm by Admin

» TKB áp dụng từ 27-02-2012
Cô gái Đông Dương dễ thương_chap45 I_icon_minitimeThu Mar 01, 2012 9:52 am by Admin

» TKB áp dụng từ 30-01-2012
Cô gái Đông Dương dễ thương_chap45 I_icon_minitimeMon Jan 23, 2012 10:05 pm by Admin

» TKB áp dụng từ 03-01-2012
Cô gái Đông Dương dễ thương_chap45 I_icon_minitimeMon Jan 02, 2012 8:33 pm by Admin

» merry christmas!
Cô gái Đông Dương dễ thương_chap45 I_icon_minitimeMon Jan 02, 2012 8:29 pm by Admin

» TKB áp dụng từ 12-12-2011
Cô gái Đông Dương dễ thương_chap45 I_icon_minitimeSun Dec 11, 2011 9:25 pm by Admin

» bài bút kí đầy nước mắt...
Cô gái Đông Dương dễ thương_chap45 I_icon_minitimeMon Dec 05, 2011 4:59 pm by Admin

» ảnh của lớp hum đi chơi 20/11
Cô gái Đông Dương dễ thương_chap45 I_icon_minitimeFri Dec 02, 2011 9:54 pm by Admin

» THỜI KHÓA BIỂU ÁP DỤNG TẠM THỜI CHO TUẦN TỪ 5/12 --> 10/12 PHỤC VỤ ĐOÀN THANH TRA TOÀN DIỆN TRƯỜNG THPT QUẢNG OAI
Cô gái Đông Dương dễ thương_chap45 I_icon_minitimeThu Dec 01, 2011 7:37 pm by Admin

» Ảo qua''''''''''''''
Cô gái Đông Dương dễ thương_chap45 I_icon_minitimeWed Nov 30, 2011 7:44 pm by Admin

» thêm vài ảnh hum 50 năm thành lập trường
Cô gái Đông Dương dễ thương_chap45 I_icon_minitimeThu Nov 24, 2011 7:46 pm by Admin

» TKB áp dụng từ 21-11-2011
Cô gái Đông Dương dễ thương_chap45 I_icon_minitimeSun Nov 20, 2011 7:34 pm by Admin

» xem xong mún khóc.hic
Cô gái Đông Dương dễ thương_chap45 I_icon_minitimeSat Nov 19, 2011 12:53 pm by Admin

» Đôi lời muốn nói
Cô gái Đông Dương dễ thương_chap45 I_icon_minitimeTue Nov 15, 2011 1:41 pm by quytua2

» các video văn nghệ trường mình nè
Cô gái Đông Dương dễ thương_chap45 I_icon_minitimeSun Nov 13, 2011 11:22 am by Admin

» múa quê tôi của 11a1 hum 11/11
Cô gái Đông Dương dễ thương_chap45 I_icon_minitimeSat Nov 12, 2011 6:14 pm by Admin

» Diễn đàn 11a3 Quảng Oai
Cô gái Đông Dương dễ thương_chap45 I_icon_minitimeSun Nov 06, 2011 9:42 pm by Admin


 

 Cô gái Đông Dương dễ thương_chap45

Go down 
Tác giảThông điệp
girlcan_95

girlcan_95


Tổng số bài gửi : 63
Join date : 11/09/2011
Age : 29
Đến từ : a3

Cô gái Đông Dương dễ thương_chap45 Empty
Bài gửiTiêu đề: Cô gái Đông Dương dễ thương_chap45   Cô gái Đông Dương dễ thương_chap45 I_icon_minitimeTue Sep 13, 2011 4:28 pm

Thục Uyên lặng lẽ đếm bước chân, không muốn nhớ đến những gì đã diễn ra vào những ngày này. Bên cạnh cô, Việt Hùng cũng trầm ngâm im lặng. Tiếng xe cộ ở phía con đường lớn lùi dần về sau. Yên tĩnh hẳn đi... và đến khi chỉ còn nghe thấy tiếng gót guốc của mình, Thục Uyên mới giật mình ngẩng lên. Cô và Hùng đã bước vào con phố nhà Duy lúc nào không hay. Mùi thơm thoang thoảng của những bông hoa sữa cuối mùa dịu dàng đậu trên tóc, trên vai... Uyên đắng cả lòng. Duy rất thích những bông hoa sữa này...
Hùng dừng lại, giữ nhẹ tay Uyên, dịu dàng:
_ Hùng chỉ có thể đưa Uyên đến đây thôi!
_ Hôm nay thì phải khác chứ? _ Uyên hít hít mũi để ngăn tiếng nấc. Vừa đau buồn vì chuyện của Duy, vừa tức giận chuyện không bao giờ đưa cô về tận cổng của Hùng, Uyên chỉ muốn òa khóc ngay lập tức.
Hùng khe khẽ lắc đầu. Uyên sùng lên:
_ Hùng cứng nhắc thì cũng vừa vừa thôi chứ?
Uyên đã nổi nóng sau một chặng đường im lặng, điều đó có nghĩa là tâm trạng cô bất an... Hùng kéo Uyên lại chỗ có ánh đèn, cúi xuống nhìn cô thật chăm chú. Uyên cúi gằm mặt, che giấu đôi mắt đã bắt đầu hoe đỏ.
_ Có chuyện gì phải không Uyên?
_ Không! _ Uyên khô khan
_ Có! _ Hùng nhẹ nhàng_ Uyên ít nói hơn thường ngày rất nhiều … hơn nữa giọng lại như sắp khóc! Uyên không giấu được Hùng đâu!
Đau buồn và uất ức được những lời ấy của Hùng xoa dịu. Uyên bất giác đưa tay ôm lấy Hùng, nức nở trong long anh. Hùng im lặng chờ đợi, anh chỉ khe khẽ vuốt nhẹ tóc Uyên như an ủi động viên… Nhưng Uyên khóc mỗi lúc một lớn hơn, nức nở hơn… Cô đã không dám khóc suốt cả mấy ngày nay, luôn phải làm chỗ dựa cho bà Nhung và Tố Phương… Họ đã khóc thay cô! Nhưng nỗi đau không được giải toả cứ chồng chất trong lồng ngực, bây giờ Uyên không thể chịu nổi nữa… Cô đã có Hùng!

Khi đã tĩnh tâm lại, Uyên bối rối rời khỏi vòng tay Hùng, lắc nhẹ mái tóc:
_ Không sao đâu, Hùng không phải lo lắng nhiều...
Hùng mỉm cười:
_ Nhưng Hùng có thể biết chuyện gì không?
Uyên lau hết những giọt nước mắt còn sót lại trên má, cười nhợt nhạt:
_ Một chuyện buồn... không đúng... chuyện bất công lắm. Ông trời thật bất công!
Hùng kéo Uyên ngồi xuống bậc thềm của một ngôi nhà đang đóng cửa ở bên đường. Anh cũng trở nên lặng lẽ, chờ đợi cho Uyên bình tĩnh lại... sẵn sàng nói chuyện. Uyên ngẩng đầu lên nhìn ngọn đèn cao áp, thì thầm:
_ Uyên sắp mất đi một thần tượng, một người anh, một người bạn... Sẽ không còn đựoc nhìn thấy anh ấy cười nữa... Chỉ nghĩ đến thế thôi là đã muốn phát điên lên rồi...
Hùng đưa mắt nhìn sang, hiểu nhưng lại giống như không muốn hiểu. Gương mặt Uyên như mờ đi dưới ánh sáng trắng của ngọn đèn... Uyên để mặc những giọt nước mắt đang lăn trên gò má...Tiếng cô tắc nghẹn dần:
_ Anh ấy đã làm gì nên tội để ông trời trừng phạt như thế?
_ Phải ... phải anh Duy không?
Uyên gục đầu xuồng bàn tay, đôi vai gầy run rẩy. Hùng chợt lo đến thắt tim, nhưng anh cố giữ giọng bình tĩnh:
_ Anh ấy làm sao? ... Chẳng phải anh ấy sắp được xuất viện đấy sao? Uyên... anh ấy không thể có chuyện gì phải không? Phải không?
Uyên lắc đầu, vẫn không ngừng được khóc. Hùng không đừng được, đỡ lấy vai cô, bắt cô ngẩng lên, anh gấp gáy:
_ Nói đi Uyên... Có chuyện gì?
_ Anh ấy... chỉ còn tám tháng nữa... Hùng ơi, còn tám tháng để sống thôi...
Hùng buông thõng tay, mặc cho Uyên gục đầu lên vai mình khóc nức nở... Cô ấy đang khóc cho anh... khóc thay cho người em trai không thể ra mặt này... Sao lại như thế? Còn tám tháng cho một cuộc sống vừa mới bắt đầu ư?
Uyên để yên bàn tay mình trong tay Hùng, cảm giác được chia sẻ khiến cô thấy mệt mỏi đã vơi bớt đi phần nào. Cô đưa mình về thực tại, chú ý hơn tới gương mặt buồn lặng lẽ của Hùng... Anh cũng thấy cái nhìn của Uyên, hơi cười trong cái vẻ đượm buồn thầm lặng đó. Uyên thở dài:
_ Người ta bảo anh ấy bị ... bệnh! Thế mà anh ấy không tỏ ra lo lắng gì. Lúc nào cũng cái vẻ bất cần, chấp nhận tất cả những gì người ta dành cho mình... kể cả sự ra đi của chị Tố Phương!
Hùng im lặng, lòng rưng rức một nỗi buồn. Phương về nhưng anh không được gặp, và khối tình cảm câm lặng lâu nay cũng vì thế mà bị dìm đến tận cùng. Anh chỉ là người bạn trò chuyện của cô mà thôi... cả đời này không thể vượt lên được nữa! Và bây giờ... Nhật Duy lại sắp sửa ra đi!
_ Phải báo cho chị ấy biết! _ Uyên nhỏ nhẹ,ánh mắt cô bắt gặp cái nhìn thoảng thốt của Hùng, Uyên nhếch môi_ Phạm Tố Phương yếu đuối là thế mà còn chịu đựng được thì cô ta sá gì? Trái tim sắt đá như thế cơ mà?
_ Hãy tôn trọng anh Duy! _ Hùng khẽ đứng dậy như muốn chấm dứt câu chuyện_ Bao giờ anh ấy yêu cầu thì hãy làm việc đó!
_ Vì ai cũng lo cô ta bị tổn thương! _ Uyên bật dậy, hét lên tức tưởi_ Uyên không thể chịu đựng được nỗi đau câm lặng của anh ấy. Anh ấy nhớ cô ta da diết , nhớ đến nỗi lúc nào cũng phải mím chặt môi để không bật lên tiếng gọi, và không đêm nào được yên giấc... Anh ấy cần chị ấy...
Giọng Uyên dịu xuống nhưng không khóc được nữa. Hùng xoay người lại, nhẹ nhàng:
_ Anh ấy đã chịu đựng như thế ... chỉ để Tố Phương luôn cười. Đó là tình yêu của anh ấy, Uyên à... Thôi, Hùng phải về rồi... Uyên hãy giữ bình tĩnh giống như thời gian qua nhé! Hùng ... luôn ở bên Uyên!
Vuốt nhẹ mái tóc Uyên, rồi Hùng bước ra khỏi con phố yên lặng đó. Trong anh là nụ cười đẹp như thiên thần của Phương... Nếu biết được sự thật này, nụ cười ấy không bao giờ xuất hiện nữa và đôi mắt thì đẫm lệ... Nhật Duy không cam tâm với điều đó... Tình yêu của anh đâu phải la thứ tình yêu có thể làm Phương day dứt suốt đời đâu?
Uyên cũng quay bước, bước thật nhanh về phía cổng nhà. Nếu có thể bình tĩnh được thì Uyên đã không phải dựa vào Hùng mà khóc như thế...
Trong nhà lạnh lẽo như có tang, Uyên chợt rùng mình... Anh đèn ngủ vàng nhạt hắt bóng cô trên tường, méo mó đi. Uyên thắt cả lòng, bước chân chênh vênh trên những bậc cầu thang. Lời của Hùng cứ xoáy sâu vào tim. " Hãy tôn trọng anh Duy... " Nhưng anh ấy cần có Tố Phương. Anh ấy yêu như thế, chờ đợi như thế ... để đến cuối đời phải ra đi trong lặng lẽ sao?
Uyên đẩy cửa, bước hẳn vào phòng. Với tay bật điện, Uyên nhìn ngay vào chiếc điện thoại nằm ở góc phòng... Chỉ cần một cuộc điện thoại thôi... Ai mà chẳng đau khổ kia cơ chứ? Lẽ nào lại loại chị ấy ra khỏi vòng xoáy này... Chị ấy phải là người đầu tiên biết chuyện và là người xứng đáng nhất ở bên Nhật Duy lúc nào. Giấu Phương là một tội lỗi... Không ai có quyền bằng chị ấy cả...
Uyên gục mặt vào tay, mệt mỏi vì những ý nghĩ giằng xé. Cuối cùng, cô đưa tay lên, với lấy điện thoại. Nếu ở địa vị của Phương, Uyên sẽ chọn nỗi đau xé lòng này hơn là những cánh tay giơ ra để che cho cô những tổn thương... Tình yêu là phải đi đến tận cùng...
Tiếng píp ở đầu dây làm tim Uyên thắt lại, rồi một giọnh nữ trong trẻo vang lên:
_ Phòng thiết kế của công ty MC, xin nghe!
Uyên hít một hơi thật sâu, lấy mọi can đảm để hỏi:
_ Cho tôi gặp Bùi Tố Phương ...
_ Trưởng phòng của chúng tôi đang họp. Chị có hẹn trước không?
_ Tôi không... Nhưng quan trọng lắm chị ơi! Tôi là ... em gái của chị ấy , đang ở Việt Nam gọi sang. Làm ơn cho tôi gặp chị ấy một chút thôi! Tôi xin chị!
Giọng của Uyên rưng rưng làm cô thư ký mủi lòng. Cô ta tặc lưỡi:
_ Vậy chị cứ giữ máy, để tôi nối máy nhé!
_ Cảm ơn chị!
Uyên tựa người vào tường, cố đứng vững. Trong đầu cô là khuôn mặt Duy buồn lặng lẽ với đôi mắt sâu thăm thẳm... nhưng không nhìn thấy một gợn tình cảm. Vì Duy, Uyên không thể bỏ cuộc!

_ Alô! _ giọng Phương vang lên nhẹ nhàng nhưng cũng làm Uyên giật mình, suýt làm rơi ống nghe.
_ Tôi ... tôi là Uyên! Tôi có chuyện cần nói!
Phương nghe nhói một cái trong ngực... Cô đã cố biết bao nhiêu sau lần về thăm nhà ấy... Bây giờ lại có chuyện gì sao?
_ Tôi không nghĩ là chúng ta có chuyện chung đâu! _ Phương lạnh lùng. Cô tựa đầu vào thành ghế. Nếu biết là Uyên, cô đã không bỏ ngang cuộc họp như vừa rồi...
_ Có chứ... Chị quên anh Duy nhanh vậy sao?
Phương mím chặt môi, quyết định không nói gì.
_Chị... dù chị không còn yêu anh ấy nữa thì ... cũng phải về thôi!
_ Về? _ Phương lạnh nhạt_ Tại sao chứ? Mọi cái tôi đã cắt đứt hết rồi... Tôi và Duy chỉ là... những người bạn cũ...
_ Thì chị cũng phải về thăm người bạn cũ một lần trước khi ... anh ấy... chết chứ?
Uyên không biết rằng câu nói lạnh lùng của mình đã là con dao nhọn đâm mạnh vào trái tim vốn đang chảy máu của Phương... Phương chết điếng người, đứng bật dậy, hét lên gấp gáp:
_ Chuyện gì xảy ra... chuyện gì?
_ Anh ấy sắp chết rồi... Bị bệnh ung thư. Anh ấy cần chị, chị biết không?
Phương buông rơi điện thoại, trái tim đập cuồng loạn, còn tâm trí trống rỗng... Cô ngã ập xuống nền nhà, trôi đi trong cơn sóng của nỗi đau không thể nói hết... Cô thư ký chạy vào, chết sững vì gương mặt méo mó, trắng bệnh của trưởng phòng đang nằm trên chiếc thảm đỏ... Ống nghe điện thoại vẫn rung rinh trên bàn... " Chị Phương... Chị Phương..." ...
Khi Phương nhận thức được mình đang ở đâu thì cũng là lúc cô tin mình không trải qua một cơn ác mộng nào. Đó là sự thật, cô sắp mất Duy! Phương vùng dậy, nhưng đã bị đôi bàn tay vừa mạnh mẽ, vừa ấm áp giữ lại. Cô ứa nước mắt, ngực nghẹn lại... Paul dịu dàng vén những lọn tóc xõa trên gương mặt nhợt nhạt của Phương... Anh không hiểu nguyên nhân, nhưng cảm nhận được nỗi thống khổ của cô. Không biết làm sao để giúp cô vơi bớt khiến anh như sắp phát điên. Phương có hiểu anh yêu cô đến nhường nào không?
_ Em ... em xin lỗi! _ Phương ngẩng lên, không giấu những giọt nước mắt trên đôi mắt mọng đỏ.
Paul lắc nhẹ đầu:
_ Em có gì phải xin lỗi?
_ Vì... em phải về!
Paul buông Phương ra, cố gắng không bật ra tiếng nói phản kháng. Dù phải chạy theo em hết cuộc đời, dù có phải đi hết những con đường trên trái đất cùng em... anh cũng sẽ làm điều đó... nhưng xin em hãy quay lại nhìn anh... một lần thôi!
Phương gục mặt vào đôi bàn tay đang run bần bật, nghẹn ngào:
_ Em đã thề rằng... em sẽ cố chịu đựng tất cả những nỗi buồn của hàng ngàn ngày không có ... Duy chỉ cần... Duy đang sống hạnh phúc ở đâu đó. Chỉ cần Duy sống thôi, em sẽ không ghen khi Duy có cô gái khác, có cuộc sống khác... Duy quên em... Vì Duy vẫn cùng thở chung với em một bầu không khí... Em phải làm sao? Phải làm sao khi Duy nằm im, không còn thở được nữa hả anh?
Paul nắm chặt tay, bất lực nhìn cô khóc. Bởi anh biết, bây giờ cô không cần ai cả, ngoài con người ấy ra...
Phương ngẩng lên, cười héo hắt:
_ Em không sống được đâu! Không tiếp tục được nữa đâu...
Paul quay đi, nuốt trọn một nỗi nghẹn trong lồng ngực. Rồi anh quay lại, nắm lấy bàn tay ướt nước của cô thật chặt. Đặt một nụ hôn dịu dàng lên đó, anh thì thầm:
_ Anh sẽ đưa em về! Duy cần có em giống như em cần cậu ấy vậy...Và cả anh nữa, anh cũng cần em... một cô bé luôn tươi cười hạnh phúc.
Phương gật nhẹ đầu, cõi lòng mông lung giữa một đám sương mù không thấy rõ mặt người. Sẽ phải có ai đó dắt cô ra khỏi đó, đưa cô đến với Duy! Và Duy ... phải chờ cô! Không cho phép Duy đầu hàng! Không cho phép Duy bỏ đi trước như thế! Cả hai phải hứa với nhau sẽ sống hạnh phúc, mãi mãi...
Paul cho Phương uống một liều thuốc an thần sau khi hứa với cô rằng sẽ chuẩn bị chuyến bay ngay. Phương chìm vào giấc ngủ, lãng đãng trôi về miền ký ức ngập tràn nắng vàng với những tiếng cười giòn tan không ưu tư... Rồi cô sẽ trở về đó, rất nhanh thôi!

Chuyến bay cất cánh sau đó một ngày. Phương vẫn còn lơ mơ sau cú sốc bất ngờ đó. Nước mắt của cô lúc nào cũng trực trào ra, bất an lẩn khuất trong những giấc ngủ ngắn. Nhưng mỗi khi cô giật mình thì luôn được một vòng tay giữ chặt... Phương biết mình đã không đi lạc lối!
Máy bay hạ cánh vào một buổi sáng cuối thu. Trời se lạnh làm đầu óc Phương tỉnh táo hẳn ra. Cô đã đặt chân xuống phi trường, nơi đây là đất Hà Nội, là quê hương... là nhà của cô. Phương không muốn khóc nữa, mắt phải thật sáng, phải nhìn thật rõ... gương mặt Duy! Paul nắm nhẹ bàn tay Phương, ánh mắt anh dịu dàng. Ở nơi đây, anh vẫn sẽ là chỗ dựa cho cô mỗi khi cô gặp khó khăn...
Về Đầu Trang Go down
 
Cô gái Đông Dương dễ thương_chap45
Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang
 Similar topics
-
» Cô gái Đông Dương dễ thương_chap10
» Cô gái Đông Dương dễ thương_chap26
» Cô gái Đông Dương dễ thương_chap42
» Cô gái Đông Dương dễ thương_chap11
» Cô gái Đông Dương dễ thương_chap27

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
Diễn Đàn Lớp A3 Quảng Oai 2010 - 2013 :: TRUYỆN TRANH, TIỂU THUYẾT :: TRUYỆN-
Chuyển đến